Cách đây ít ngày, khi mấy anh chị em ở cơ quan rủ nhau ra rạp xem “Tháng năm rực rỡ”, hình ảnh Đà Lạt mộng và thơ trong phim lại khiến tôi nhớ những chuyến đi về miền nắng lạnh. Nơi đã đốn tim tôi từ ngày đầu gặp gỡ và rồi lưu luyến mãi về sau.
Với cả những người khó tính nhất, nếu đã từng đến Đà Lạt, từng nhận diện một Đà Lạt mộng và thơ, ắt hẳn khi ra về không khỏi có chút gì lưu luyến.
Ngày đó, lần đầu tôi diện kiến Đà Lạt đúng dịp hoa Mai Anh Đào mải mê khoe sắc. Còn phượng tím, tím nao lòng khơi gợi một nỗi buồn man mác. Còn nữa, một loài hoa lãng tử yêu cuộc sống trên cao, với thông reo rì rào: Mimosa. Những hiện thân này đã chinh phục và khiến cái thiện cảm sẵn có trong tôi trở thành niềm mến yêu ngay lần đầu chạm mặt.
Nhưng Đà Lạt đâu chỉ có vậy!
Đà Lạt còn đẹp bởi vô vàn các loài hoa, hiếm có nơi nào lại có nhiều loài hoa cùng khoe sắc, cùng rực rỡ như nơi đây. Cũng thật khó biết thật chính xác tự bao giờ, vùng đất cao nguyên này trở thành nơi hội tụ để trăm hoa đua nở, mà loài hoa nào cũng có những tên gọi thật mỹ lệ: Đỗ Quyên, Mimosa, Mai Địa Thảo...
Phải khẳng định rằng chính tên gọi mà các loài hoa nơi đây khoác lên mình cũng là một yếu tố tạo nên sự quyến rũ của hoa. Hoa Đà Lạt đẹp, cả thành phố như một rừng hoa, đâu đâu cũng có thể bắt gặp những thảm hoa như miên man, như bất tận...
Ở Đà Lạt, hoa dại có một vẻ quyến rũ đến lạ kỳ. Nếu những thảm hoa có thể cuốn hút ánh nhìn ai đó, kẻ lữ khách hay cả những người dân nơi đây mỗi khi ghé qua, thì hoa dại, bằng thứ mê lực vô hình lại khiến nhiều du khách lang thang hàng giờ đồng hồ theo sự vương vít của những dây hoa, vạt hoa này.
Lại có bận, tôi cùng nhóm bạn nha nhẩn chạy xe máy từ Nha Trang lên Đà Lạt. Đó cũng là một cuộc hành trình thú vị. Cũng vào những ngày tháng 5 như thế này. Một buổi sáng sớm, chúng tôi nai nịt gọn gàng, hành trang đầy đủ để lên đường.
Vượt qua hàng trăm khúc cua, cùng nghênh diện để đón những làn gió lạnh, cùng tắm đẫm sương mai để háo hức đón bình minh trên một con đèo. Rồi qua bao cánh rừng, qua bao rặng thông để đến với Đà Lạt.
Lần đó, với tư cách của một hoa tiêu, tôi đã dẫn đám bạn của mình đi miết, từ trung tâm thành phố đến Thung lũng tình yêu, chạy lên cao nguyên Langbiang, lang thang chụp ảnh ở Nhà thờ, Trường Cao đẳng sư phạm, nhà ga,… rồi cùng nhau thưởng thức món nem lụi trứ danh trên con phố Phan Đình Phùng, hay ly cà phê thơm ngát của cà phê Thanh Thủy bên Hồ Xuân Hương lộng gió…
Chuyến đó, đám thanh niên ham chơi và ham vui đã chạy hơn 150 km để rời xa đất biển, để được chạm vào cái nắng cái gió cao nguyên. Rồi sau khi thỏa thê vui chơi và khám phá, lại tắm nắng, gội mưa, những cơn mưa bất chợt của vùng đất đỏ đẻ ngược về phố biển.
Một cuộc hành trình đầy ý nghĩa và trải nghiệm quý mà giờ đây, khi tháng năm rực rỡ mới về, tôi lại có dịp ngồi để nhớ về bao lần lang thang phố núi thẫm sương, bao lần đến với thành phố buồn nghe chuyện ma và rợn tóc gáy.
Trong miên man suy tưởng, tôi chợt nghĩ, thật khó để biết mình yêu Đà Lạt bởi thứ gì, khi mà dường như mọi cảm xúc đều quấn quit với nhau. Từ yêu hoa, đến yêu khí hậu, yêu con người đến văn hóa, yêu cả những câu chuyện ma mị đầy tính liêu trai đã lượm lặt được dọc đường. Chẳng biết bạn có giống tôi, nhưng tôi tin, với ai đã phải lòng Đà Lạt, càng đến sẽ càng yêu và càng xa thì càng nhớ.