Coi như chưa từng nói

(ĐTCK) Thời trẻ lao tâm khổ tứ kiếm tiền mua nhà quá trời. Giờ chỉ đi lại từ nhà tới công ty thôi cũng cảm thấy quá mệt.
Coi như chưa từng nói

1. Sáng sớm nay, tôi nhận được điện thoại của một cậu bạn. Bạn nói rằng, đang có công chuyện gần nhà tôi, chừng 30 phút nữa sẽ ghé nhà chơi. Ờ, qua nhé. Mình sẽ pha cà phê ngay.

Khi tôi xuống phòng khách, đã thấy bạn ngồi chờ. Đưa ly cà phê bạn uống, để ý thấy tay bạn run run khác thường. Bạn bị bệnh phải không? Bạn ngần ngừ, đừng nói cho A, cho B biết nhé. Họ là các đối tác của mình. Mình đang điều hành công ty, giờ nếu như A và B biết, thì không tiện lắm.

Cách nay 8 năm, cậu bạn tôi trên đỉnh của đỉnh các loại. Bạn thành đạt trong kinh doanh đã đành, bạn lại đẹp trai, body cao ráo như tài tử điện ảnh. Gia đình cũng vô cùng tròn trịa, vợ đẹp con khôn. Bức tranh hoàn hảo ấy, coi vậy cũng có chút mực dính vô, vì có thời gian bạn cũng có tình cảm ngoài vợ chồng với người phụ nữ hơn 1 tuổi. Tuy nhiên, sau đó mọi sự lại quay trở về quỹ đạo cũ, với hình ảnh hạnh phúc xuất hiện trước mọi người.

Chỉ có điều là bạn nhậu quá. Vợ khóc, hờn dỗi nhiều lần, nhiều hơn cả việc xao lòng, say nắng kia, nhưng bạn không bỏ được. Ban đầu là lý do nhậu vì đối tác, tiếp theo là lý do tìm niềm vui, giải tỏa stress và cuối cùng, thì không vui không buồn, cũng nhậu. Nhậu tối chưa đủ, bạn uống lai rai bia thay nước cả sáng lẫn trưa.

Tướng tá bắt đầu phụ phị ra, không còn nét hào hoa phong nhã như thuở nào. Cô vợ yên tâm chồng mình giờ “vô hại” đối với nhiều đối tác hấp dẫn, nhưng bù lại, thì chính cô cũng không nhận được bất cứ sự âu yếm yêu thương tình ái nào của người chồng.

Cô đã từng có lần chia sẻ, vợ chồng cô ly thân từ “đời nảo đời nào” rồi. Vì không ly thân, thì cũng chẳng thể được. Anh chồng còn sức lực nào nữa cho đàn bà, khi bia rượu đã tàn phá khắp cơ thể rồi.

Điều níu kéo họ thành một gia đình, có lẽ là ở tài sản khổng lồ. Nhà cửa khắp nơi trong thành phố. Từ biệt thự cho tới chung cư cao cấp, từ nhà vườn cho tới nhà phố cho thuê. Sau 20 năm mê mải kiếm tiền và may mắn thành đạt hơn người, vợ chồng họ đã sở hữu rất nhiều bất động sản.

Cậu bạn ghé qua nhà tôi chơi, tiện thể khoe luôn đi cho thuê loạt biệt thự gần đây. Biệt thự nào cũng có tên tuổi, số má cả. Vậy nhưng, tôi nghĩ bạn có vui không, khi giờ bạn đang đối mặt với căn bệnh khắc nghiệt không dám nói này?

2. Tôi hỏi thành tiếng, ờ, vậy giờ bạn có vui không? Bạn không trả lời vào câu hỏi mà vẫn “suỵt suỵt”: nhớ nhe, đừng kể cho ai nghe đó. Rồi cười ngất ngư. Má ơi, kể chuyện cho nhà báo nghe mà lại bắt giữ bí mật thì chết rồi! Giây phút sảng khoái vui vẻ ấy, tôi vẫn thấy tay bạn run lên không thể kiểm soát. Ly cà phê nâng lên sóng sánh, sóng sánh.

Có lẽ, nhìn thấy ánh nhìn trong mắt tôi khác lạ, ngập thương cảm nên bạn an ủi, đừng lo, rồi mình sẽ ổn thôi. Không sao nhé. Giờ mình đi đây, cứ yên tâm, đừng lo nghĩ gì.

Ô hay, tại sao tôi lại bất ổn, tôi lại cần bình tâm trước những lo lắng về sức khỏe của bạn, mà lại không là bạn, là vợ bạn, là 2 đứa con đang tuổi ăn tuổi lớn kia. Có phải bạn nói, chỉ để động viên chính bản thân mình không?

Những biệt thự, những nhà phố, những thu nhập vài trăm triệu mỗi tháng, thực sự níu kéo để mang tới sự bình an. Hay rồi rút cuộc, thì chúng ta lại có câu nói rất hay áp dụng trong mọi trường hợp: thôi đó là số phận rồi, mà đã là số phận, thì đành chấp nhận chứ sao!

Ở diễn tiến khác, tôi vẫn loay hoay chưa có lời giải đáp, tại sao lúc mình buồn và khóc, sao thấy cơ thể mệt mỏi quá. Mệt thật sự, mệt rã rời, chẳng muốn làm gì cả. Mà lúc mình được cười, được yêu, được vui vẻ, thì cơ thể thoải mái, phấn khích. Hay, đó cũng là số phận, nhỉ!

Hotline Báo Đầu tư Bất động sản: 0966.43.45.46 Email:dautubatdongsan.vir@gmail.com

Nhà thơ Đinh Thu Hiền
Báo Đầu tư Bất động sản

Tin liên quan

Tin cùng chuyên mục