Hôm ấy là ngày đầu tiên đến nhận việc, tôi chuẩn bị tươm tất mọi thứ từ tối hôm trước để sáng nay đỡ cập rập, chiếc áo trắng được là phẳng phiu như đang vẫy gọi tôi mau ướm vào để còn kịp giờ đến ngân hàng sớm.
Không khác mấy so với suy nghĩ ban đầu của tôi, Hội sở 927 Trần Hưng Ðạo quả là một nơi khang trang và hiện đại. Sau khi hoàn tất các thủ tục nhận việc, chúng tôi di chuyển về tòa nhà 242 Cống Quỳnh (đây là nơi tôi gắn bó suốt 2 năm) để bắt đầu học việc.
Lần đầu đặt chân đến, mọi thứ đều lạ lẫm nhưng rất chuyên nghiệp, từ anh bảo vệ dễ thương, oai vệ, chị lễ tân vui vẻ, hiền hòa, đến các anh chị giao dịch viên ngồi trong quầy giao dịch với khách hàng trông thật là thích. Lúc ấy tôi tự nhủ rằng, một ngày không xa, mình cũng sẽ chuyên nghiệp như vậy.
Thời điểm đó, chúng tôi không được đào tạo tập trung như các bạn nhân viên tuyển mới bây giờ, chúng tôi chỉ có vài người nên được gom vào học chung một phòng. Người phụ trách đào tạo cho chúng tôi là một chị gái, nét mặt rất hiền, gật đầu chào chúng tôi trước khi chúng tôi mở lời chào chị.
Từ đó, dường như mỗi ngày đi làm của tôi đều gắn với Chị. Cái gì không rõ, không biết tôi đều hỏi Chị. Tuy không phải trưởng nhóm của tôi, nhưng Chị luôn vui vẻ trả lời tất cả các câu hỏi mà không bao giờ lớn tiếng.
Cuộc sống cứ vậy, ngày ngày có chị có em, chúng tôi thân nhau như thể tay chân, chuyện gì Chị cũng nhẹ nhàng dạy bảo. Nửa năm sau, kỹ năng của tôi cứng cáp hơn, tôi khoe nhiều hơn với Chị những thành tích mình đạt được.
Lúc này, Chị bắt đầu chấn chỉnh từ thái độ đến tác phong làm việc, tôi không còn dễ dàng nhận được đáp án hay lời giải thích từ Chị như lúc trước, mà trái lại Chị có vẻ gay gắt và nghiêm khắc hơn. Chị luôn dè dặt mỗi khi nhận được yêu cầu hỗ trợ từ tôi.
Ðược chiều quá thành quen, rồi thì cũng đến lúc tôi trở thành cô em gái bướng bỉnh, một vài lần không được giúp đỡ, tôi bắt đầu có những thái độ vô lễ với Chị, ngay cả khi Chị đang quản lý nhóm của mình.
Tôi đã không ít lần phát ngôn thiếu suy nghĩ, thậm chí lúc ấy, Chị cũng không một câu trách mắng, tất cả chỉ là sự im lặng… Và sau đấy tôi biết mình đã sai.
Kể từ lần sai phạm ấy, tình cảm chị em chúng tôi khăng khít hơn nhiều. Tôi cũng hiểu được lý do chị thay đổi thái độ với tôi, chỉ vì muốn tôi tự lập hơn và trưởng thành hơn. Vì lý do gia đình, tôi chuyển công tác về chi nhánh tại quê nhà. Ðến nay, tôi vẫn giữ tin nhắn của Chị:
"Dương, phải thay đổi để thành công, em nhé".
Từ đây, tôi biết mình phải đứng vững hơn trên đôi chân mình và phải mạnh mẽ hơn nữa, vì bấy lâu nay cái gì tôi cũng có Chị hỗ trợ. Tôi bắt đầu học cách tự xử lý sự cố và giải quyết mọi việc mà không có Chị. Một năm sau đó, tôi được xét thăng chức sau bao cố gắng và cống hiến.
Nhân duyên là do trời định, đó là điều mà không ai dám phủ nhận. Có những sợi dây duyên số tuy không phải được se nên bởi "ông Tơ, bà Nguyệt", nhưng tôi tin sự kết nối sẽ luôn là một tín hiệu tốt cho những điều tốt lành.
Kết nối để thấy rằng, môi trường công sở không chỉ toàn sự ganh ghét và đố kỵ, không phải chỉ có nói xấu sau lưng, chỉ trích nhau, đá xéo nhau, dè bỉu khi đồng nghiệp gặp nạn, hay hùa nhau để đẩy những kẻ yếu hơn đi vào ngõ cụt.
Kết nối là để cuộc sống này thêm ý nghĩa hơn, thêm tình người hơn và may thay, dẫu khoảng cách địa lý tuy có chút xa xôi, nhưng chị em tôi vẫn luôn gắn kết qua những lần tôi được đi học đào tạo, tham gia các chương trình ý nghĩa của ngân hàng. Chúng tôi vẫn có với nhau những ly trà chiều không vội.
Ờ thì.... không hẳn ai mặc áo trắng đều là đi học và không hẳn ai đi học cũng phải mặc màu áo trắng, nhưng chắc hẳn bạn sẽ dễ dàng đồng ý với tôi, rằng:
“Mây ở trên cao và nắng ở trên đầu. Chợt phải gật đầu: Ai banker chẳng một lần áo trắng…”