Tôi hào hứng sắp xếp đồ đạc lên đường thực hiện chuyến công tác khép lại năm Canh Tý. Vào phút cuối, chồng tôi quyết định đi cùng. Một hành trình không hề được báo trước khi chúng tôi bước lên chuyến bay VN213 ngày 28/1.
Ngày chúng tôi bay, mới lác đác một vài ca nhiễm Covid-19 trong cộng đồng tại Hải Dương và Quảng Ninh. Một chút lo lắng thoảng qua, rồi tôi cũng sớm trấn tĩnh. “Sẽ lại nhanh qua và tốt đẹp như mọi lần thôi”, tôi nghĩ Covid-19 còn xa lắm.
Trên suốt chặng bay, chúng tôi luôn đeo khẩu trang và có nước sát khuẩn bên người. Một ngày sau, chúng tôi từ TP.HCM về Bạc Liêu. Lúc ấy vào khoảng 19g00 ngày 29/1, chúng tôi có mặt tại khách sạn, dự định sớm hoàn thành công việc rồi ngày 31/1 sẽ trở về nhà đón Tết cùng các con.
Trước giờ đi ngủ, lướt zalo thấy một tin khiến tôi phải dụi mắt thêm mấy lần để nhìn thật rõ: “TP. HCM THÔNG BÁO KHẨN: Những người đi chuyến bay VN213 ngày 28/1 liên lạc ngay y tế”. Và chúng tôi ngồi cách người nhiễm Covid-19 10 hàng ghế trên chuyến bay này. Hóa ra, Covid-19 đã rất gần.
Tôi trằn trọc không sao ngủ được, thiếp đi một lúc, tỉnh giấc thì trời vừa tảng sáng, tôi gọi ngay tới Trung tâm Y tế thành phố Bạc Liêu, tự nhủ sẽ khai báo và phối hợp chặt chẽ với các cơ quan chức năng. Cán bộ phụ trách hướng dẫn tôi cứ ở trong phòng, sẽ có người liên hệ và giúp tôi những thủ tục cần thiết.
Vào khu cách ly, chúng tôi được tiến hành lấy mẫu xét nghiệm. Bốn tiếng chờ kết quả từ CDC Bạc Liêu là khoảng thời gian đằng đẵng khiến tôi hồi hộp và căng thẳng. Giọng nhẹ nhàng của bác sĩ CDC Bạc Liêu vang lên trong điện thoại: “Em à, có hai tin vui và buồn, em muốn nghe tin nào trước?”. Vốn là người cá tính, tôi xin nghe tin buồn trước. Bác sĩ nói: “Tin hơi buồn một chút là vợ chồng em sẽ phải cách ly 14 ngày tại thành phố Bạc Liêu còn tin vui là chúc mừng các em đã có kết quả âm tính”. Dù mới là xét nghiệm lần đầu, nhưng tôi vui mừng khó tả, gạt đi những rối bời trong lòng suốt đêm qua.
Chúng tôi sẵn sàng với cuộc sống 14 ngày trong khu cách ly để đảm bảo an toàn cho bản thân, gia đình và xã hội. Chúng tôi tin tưởng và ủng hộ cách làm của Ban Chỉ đạo Quốc gia phòng, chống Covid-19 vốn đã giúp Việt Nam trở thành quốc gia thành công trong công tác phòng, chống dịch các lần trước đó.
Phòng ở của chúng tôi rộng rãi, thoáng mát, đầy ánh sáng tự nhiên và gió trời. Xung quanh có rất nhiều cây xanh và tiếng chim lảnh lót mỗi sáng, khiến cho chúng tôi đón chào ngày mới đầy khoan khoái.
Sự ân cần, chu đáo của các anh chị trong Ban Quản lý khu cách ly và các bác sĩ khiến cho những ngày cách ly của chúng tôi thật dễ chịu. Biết chúng tôi từ Hà Nội vào, chị quản lý thường xuyên hỏi thích ăn món gì để chị nhờ bếp nấu. Đồ ăn ở đây thường ngọt, bếp đã làm riêng bớt ngọt cho phù hợp với khẩu vị người miền Bắc. Các món ăn đầy đủ dinh dưỡng của vùng sông nước như hủ tiếu, bánh canh cua, cá kèo, cá sông hay những món canh bồn bồn, canh khoai tím… khiến chúng tôi thích thú và ngon miệng.
Hàng ngày, chúng tôi được kiểm tra thân nhiệt và theo dõi sức khỏe. Trong khu cách ly, tôi tiếp tục làm việc, tranh thủ thời gian tự học tập, nâng cao kiến thức. Cuối năm bận rộn nhưng thật may mắn khi tôi có sếp và những người đồng nghiệp tuyệt vời. Họ chủ động giúp đỡ tôi trong công việc, động viên thăm hỏi và gửi thêm nhiều đồ đạc. Những lúc ấy, tình người trong Tập đoàn chúng tôi càng thêm ấm áp, nó vốn là động lực cho tôi làm việc thì nay lại càng khiến tôi trân quý biết bao.
Chỉ còn vài ngày nữa là Tết, dù không thể bên các con đón giao thừa, nhưng tôi an tâm về chúng khi có ông bà hai bên yêu thương, chăm sóc. Một đứa lên 9, một đứa lên 5, dường như đã rất hiểu chuyện, động viên bố mẹ cố gắng, hai chị em ở nhà sẽ ngoan… Tiếng ông bà nội ngoại, tiếng trẻ con nói cười qua điện thoại, khiến chúng tôi thấy bình yên lắm.
Lần đầu đón Tết xa trong khu cách ly, giữa lúc dịch Covid-19 đang căng thẳng, sự chăm sóc của các cán bộ, các bác sĩ và nhân viên y tế, đã giúp chúng tôi an tâm cách ly. Và tôi hiểu rằng, nơi nào tâm an, nơi đó sẽ là nhà.