Nghiên cứu về một nhân tố di truyền làm ảnh hưởng đến việc một người có khả năng mất khứu giác hoặc vị giác khi mắc COVID-19 hay không đã được công bố trên tạp chí Nature Genetics.
Theo nghiên cứu này, vị trí gene (locus) nằm gần hai gene UGT2A1 và UGT2A2 có liên quan đến việc tăng 11% nguy cơ mắc các triệu chứng trên sau khi nhiễm SARS-CoV-2.
Mất mùi hoặc mất vị là các triệu chứng khác nhau của COVID-19, nhưng không phải ai nhiễm SARS-CoV-2 cũng mắc các triệu chứng này. Hiện chưa rõ các cơ chế gây ra các triệu chứng trên.
Nhà di truyền học Adam Auton và các cộng sự đã tiến hành nghiên cứu về gene sử dụng các dữ liệu thăm dò qua mạng từ 69.841 tình nguyện viên (63% nữ và 37% nam) trên 18 tuổi sống tại Mỹ hoặc Anh.
Trong số những người dương tính với SARS-CoV-2, có 68% (47.298 người) ghi nhận mất mùi hoặc vị như một triệu chứng. 72% phụ nữ có triệu chứng trên trong khi con số này ở nam giới là 61%.
Người có triệu chứng này trẻ hơn người không ghi nhận các triệu chứng này, cụ thể người khoảng 41 tuổi có triệu chứng mất mùi hoặc vì, trong khi người 45 tuổi không có triệu chứng này.
Ngoài ra, cũng như các triệu chứng khác được thăm dò, mất mùi hoặc vị thường phổ biến ở những người có xét nghiệm dương tính với SARS-CoV-2 nhiều hơn so với những người có các triệu chứng như cảm lạnh hoặc cúm nhưng xét nghiệm âm tính.
Các nhà nghiên cứu phát hiện rằng một loạt các đột biến nằm gần 2 gene UGT2A1 và UGT2A2 làm tăng 11% khả năng một người sẽ có triệu chứng mất khứu giác hoặc mất vị sau sau khi nhiễm.
Phát hiện này cung cấp manh mối về các cơ chế sinh học gây mất mùi hoặc vị. Tuy nhiên, các tác giả nghiên cứu thận trọng rằng dù có quy mô lớn, nhưng nghiên cứu trên chỉ liên quan đến người châu Âu.
Hơn nữa, thăm dò không phân biệt sự mất khứu giác với mất vị giác. Nhóm tác giả kết luận rằng cần thêm các nghiên cứu lâm sàng, hơn là chỉ dựa vào các triệu chứng tự khai báo, để hiểu về các cơ chế trên.