Nhân viên ở đây bảo, chỉ cần nhìn thấy vị CEO này xuất hiện là biết ngay bây giờ mấy giờ. Chỉ cần lệch khoảng 5 phút chưa thấy vị này đến, điều đó đồng nghĩa với việc đi công tác hoặc họp đâu đó.
Hỏi “sao biết vị này là CEO của một ngân hàng”? Nhân viên quan café cười đáp: “Đầu tiên cũng không để ý nhưng thỉnh thoảng trong khi phục vụ, câu chuyện thoáng qua không phải là những cuộc trà nước thông thường mà như một cuộc giao ban đầu giờ sáng. Rồi thỉnh thoảng những lúc rảnh rỗi đọc báo thấy hình ảnh của vị này nên biết là ai”.
8h15 sáng, điện thoại cho một CEO. Với số điện thoại đầu tiên, âm thanh vọng ra “thuê bao của quý khách hiện giờ không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”.
Với số điện thoại thứ hai, máy báo bận nhưng mừng thầm là có thể liên lạc được rồi. Tuy vậy, không thể chờ để gọi điện tiếp cho số điện thoại thứ hai mà số điện thoại thứ ba được “trưng dụng” và thật may mắn “bắt” được khổ chủ.
CEO bảo: “Anh vừa chấm dứt cuộc điện thoại của máy kia thì đúng lúc cô điện thoại cho máy này. Mới đầu giờ sáng nhưng điện thoại liên tục, không kịp cả khởi động lại hết các máy điện thoại”.
Hỏi anh, “liệu có thể bố trí được buổi nào trong tuần sang trao đổi công việc?”. Anh đáp: “Cô đợi anh sang tuần đi. Từ giờ đến cuối tuần, không có buổi nào chân anh được đặt trên đất Hà Nội đâu”.
10h30, có lịch hẹn phỏng vấn với một CEO tại trụ sở trên đường Trần Hưng Đạo. Để chắc chắn không bị sai giờ, đi sớm tận 15 phút rồi ngồi đợi ngoài phòng khách.
Cậu thư ký chạy ra báo: “Chị đợi chút nhé, sếp đang họp xử lý các vấn đề nội bộ. Lịch là từ 8h đến 10h. Bây giờ đã quá giờ rồi, chắc một chút nữa là xong thôi. Em cũng đã báo chị đến rồi. Chị yên tâm”.
Đang tranh thủ thư giãn, vị khách ngồi trong phòng tiến lại hỏi: “Em có hẹn làm việc với sếp rồi ah?”. Mình xác nhận. Vị khách đề nghị: “Anh là Giám đốc chi nhánh ở Phú Thọ, sáng sớm nay đi ô tô về Hà Nội, có mặt tại đây đúng 7h30 cùng lúc với sếp, nhưng do có người khác đến trước nên lại phải đợi. Rồi một vài người khác vào trình việc gấp nên chưa kịp gặp thì sếp lại họp. Em vào phỏng vấn sẽ mất nhiều thời gian hơn nên lát nữa em nhường anh vào trước, chỉ 10 phút thôi, rồi anh ra”. Mình nhận lời.
Tuy vậy, cuộc họp của vị CEO kéo dài hơn so với kế hoạch. 11 giờ mới kết thúc. Giám đốc Phú Thọ vội vàng vào báo cáo và đúng 10 phút đi ra.
Trước khi mình vào làm việc, cậu thư ký dặn dò: “12 giờ trưa nay sếp có hẹn ăn trưa với khách hàng, chị tính toán cố gắng kết thúc cuộc phỏng vấn sớm để sếp không bị sai giờ gặp mặt khách hàng nhé”.
Vào TP.HCM công tác, tranh thủ đến thăm một CEO mà từ trước đến giờ chủ yếu chỉ trao đổi qua điện thoại. Quyết định không hẹn trước nên chiều muộn mới qua nhằm tránh các cuộc họp.
17h00 có mặt, cô trợ lý khá bất ngờ khi thấy mình xuất hiện và kèm theo đó là sự ngại ngùng: “Trời, sao chị không báo em trước. Anh họp từ 13h đến giờ và chỉ đứng lên khi di chuyển địa điểm phòng họp. Hy vọng họp sắp xong, chị đợi chút nhé”.
Có lịch hẹn hẳn hoi nhưng vẫn phải chờ mà còn chờ được, huống hồ việc đến bất thình lình. Mình yên tâm đợi và lại thư giãn… Bất chợt, nhìn thấy lịch làm việc trong ngày của vị CEO: 13h00: Làm việc với Mr… Trung tâm Dịch vụ khách hàng tại phòng làm việc Tổng giám đốc; 14h00: Họp Trung tâm Kinh doanh bảo hiểm tại phòng họp lầu 5 giữa Tổng giám đốc, Phó tổng giám đốc và cán bộ-nhân viên Trung tâm Kinh doanh bảo hiểm; 15h30: Họp giao ban Khối Ngân hàng bán lẻ tại phòng họp lầu 5 giữa Tổng giám đốc với lãnh đạo Khối Ngân hàng bán lẻ, lãnh đạo Khối Doanh nghiệp, lãnh đạo các trung tâm thuộc Khối Ngân hàng bán lẻ, lãnh đạo các phòng thuộc Khối Ngân hàng bán lẻ…
17h30, vị CEO trông khá mệt mỏi trở về phòng làm việc của mình. Nán lại phòng của trợ lý với hy vọng anh có chút thời gian nghỉ ngơi, nhưng khi sang phòng làm việc đã thấy anh đang chăm chú đọc các tờ trình, trong phòng mù mịt khói thuốc.
Nhìn thấy mình, anh (vẫn phải???) tươi cười: “Ủa, em vào Sài Gòn lúc nào vậy? Đến đây lâu chưa? Sao không báo anh để khỏi phải đợi lâu…”.
Ngồi nói chuyện với anh được một lúc, mình nhấp nhổm xin phép đi, phần vì sợ anh mệt bởi các cuộc họp thông cả buổi chiều, phần vì thấy trên bàn làm việc vẫn còn các tờ trình…, nhưng anh bảo: “Em có việc phải đi thì anh không giữ. Nhưng nếu việc thực sự không gấp thì ở lại thêm chút nữa, anh cũng muốn nói chuyện mà…”.